Chú Minh 'cô đơn' và những bài học giáo dục ngoài giảng đường

logo

 SĐT: 0902 698 608

 Email: [email protected]

Trang chủ»Công việc từ thiện»Bản tin về công tác thiện nguyện»Chú Minh 'cô đơn' và những bài học giáo dục ngoài giảng đường

Chú Minh 'cô đơn' và những bài học giáo dục ngoài giảng đường

Chú Nguyễn Văn Minh (64 tuổi) với biệt danh Minh 'cô đơn' hay 'hiệp sĩ làng đại học' ở TP.HCM nay đã phải nhập viện do bệnh nặng. Suốt hơn 20 năm ở làng đại học, chú đã giúp đỡ biết bao nhiêu thế hệ sinh viên thì giờ đây khi chú khó khăn, những sinh viên ngày ấy đã chung sức giúp đỡ ân nhân năm xưa của mình.

Chú Minh "cô đơn" và bài học “lá lành đùm lá rách”

Ai đã từng sống trong làng đại học (khu vực ĐH Quốc gia TP.HCM, P.Linh Xuân) chắc hẳn cũng một lần nghe danh chú Minh “cô đơn”, hay còn được gọi là “hiệp sĩ làng đại học". Bởi lẽ, hơn 20 năm qua, chú Minh chỉ sống một mình, không vợ con, nhà cửa, lấy niềm vui bơm vá xe, chuyển trọ miễn phí cho sinh viên. Người ta gắn tên chú với chữ “cô đơn” rồi lâu dần chú cũng tự lấy đó làm biệt danh của mình.

Một cựu sinh viên trong nhóm Hội Những người ở Ký túc xá Khu B - ĐH Quốc gia TP.HCM, chia sẻ: “Mình may mắn là một trong những sinh viên năm ấy được chú Minh tặng một chiếc xe máy. Ký ức ấy đến giờ vẫn còn nguyên vẹn. Ngày trước, sau khi căn nhà tạm bợ của chú bị bọn gian phóng hỏa, nhiều người thương tình quyên góp được gần 100 triệu đồng để hỗ trợ. Thế nhưng, chú không giữ lại cho riêng mình. Tất cả số tiền ấy, chú đem đi mua xe tặng cho sinh viên nghèo. Mình vẫn còn nhớ khi được hỏi, chú chỉ cười khề khà "Mỗi ngày tui chạy giao hàng cho người quen cũng kiếm được trăm ngàn, xài không hết. Tui không vợ con, số tiền lớn như vậy để làm gì đâu. Cho tụi nhỏ có phương tiện đi học thì vui hơn nhiều'. Tấm lòng cao cả của chú đã trở thành một phần ký ức không thể nào quên của làng đại học”.

Có người thì biết chú Minh qua cái chòi của chú ở ngã tư Quốc Phòng, thuộc Khu đô thị ĐH Quốc gia TP.HCM với cái biển hiệu “Minh cô đơn, chuyển đồ cho sinh viên miễn phí” trên xe ba gác. Có người biết chú khi xe gặp trục trặc trên đường thì được chú giúp đỡ. Còn có người biết chú qua lời kể của người khác. Cứ vậy, chú Minh trở thành cư dân không thể thiếu ở làng đại học.

Trần Minh Quang (26 tuổi, P.Linh Xuân, TP.HCM) cho biết 2 năm trước, có lần giữa trời trưa nắng nóng đang phải dắt bộ ở quốc lộ vì xe hết xăng thì chú Minh đi chiếc xe ba gác tấp lại gần hỏi “Hết xăng hả? Mở cốp ra đi chú cho xăng nè!”. Lúc đó Quang chưa biết chú Minh là ai mà chỉ nghĩ trong bụng “Ông bụt giữa đời thường có thật”.

Hơn cả một “hiệp sĩ” làng đại học, chú Minh là minh chứng sống của sự cho đi không cần nhận lại. Dù mưu sinh bằng nghề xe ôm, nhặt ve chai, chạy xe ba gác nhưng có lẽ chú Minh vẫn mang trong mình sứ mệnh “lá lành đùm lá rách”, âm thầm gieo những hạt giống nhân ái ở làng đại học.

Câu chuyện cổ tích có thật giữa xã hội hiện đại

Đêm 12.9, chú Minh nhập viện cấp cứu ở Bệnh viện đa khoa Đồng Nai với chẩn đoán bệnh tim và gan, cần sử dụng ống trợ thở, truyền dịch và uống thuốc. Vì hoàn cảnh đơn côi, không gia đình, không giấy tờ tùy thân, chú Minh gặp nhiều khó khăn trong quá trình điều trị bệnh.

Nhưng giờ đây chú Minh “cô đơn” không còn đơn côi nữa bởi đã có những sinh viên chú giúp đỡ bao năm qua đã đến lúc giúp đỡ ân nhân của mình. Chỉ trong một đêm tài khoản Phong Bụi đưa thông tin chú Minh phải nhập viện lên mạng xã hội, anh đã nhận được hơn 1.400 tin nhắn và 39 email liên quan tới chú để xin liên lạc, giúp đỡ, thăm hỏi.

Anh Lê Văn Phong, chủ kênh Facebook Phong Bụi, cho biết: “Những thế hệ sinh viên ký túc xá, từ khu A, khu B cho đến những cựu sinh viên giờ đã ở khắp bốn phương, ai cũng nhớ về một người chú đã dành cả đời để giúp đỡ họ. Như có một bạn gửi email từ Mỹ về: 'Mình từng là sinh viên khu A, được chú chở đi tìm trọ. Giờ ở Mỹ rồi, nghe tin chú bệnh, lòng mình bùi ngùi. Tuổi trẻ của mình có chú trong đó'".

Chị Ngọc Oanh (26 tuổi, P.Linh Xuân, TP.HCM) cũng từng được chú giúp đỡ 5 năm trước, bày tỏ năm ấy chưa có xe, đang loay hoay với đống đồ chuyển trọ trên tay thì chú Minh tới và chở giúp bạn một đoạn. “Chưa kịp cảm ơn thì chú đi mất, chỉ kịp nhìn tên chú trên biển hiệu xe ba gác. Với mình, đó không chỉ là một chuyến xe, mà là một kỷ niệm quý giá, một điểm tựa tinh thần những ngày đầu xa nhà”, chị Oanh kể. Giờ đây khi nghe tin chú bệnh, chị đã có đủ khả năng để giúp lại chú và cầu mong may mắn đến với chú.

Những giọt nước mát lành mà chú đã trao đi qua hơn 20 năm giúp đỡ sinh viên nay trở thành dòng chảy yêu thương chảy ngược về chú.

 

Giờ đây, khi chú Minh "cô đơn" nằm trên giường bệnh, sự chung tay của những thế hệ sinh viên – từ ký túc xá khu A, B đến những cựu sinh viên nơi trời Tây – là minh chứng rằng lòng nhân ái luôn có cách tìm về đúng nơi. Một câu chuyện cổ tích “ở hiền gặp lành” có thật giữa xã hội hiện đại.

 

========

Chào các bạn, đã lâu không có bài nào hay để tham gia bình luãn cùng độc giả, hôm nay có bài trùng với chuyên mục từ thiện, xin có vài lời với chú Minh "cô đơn",

Còn nhớ câu thơ Hướng dương nở giữa mặt trời, tuổi thơ đẹp nhất là thời học sinh, với những ai đã từng trải qua thời kỳ sinh viên, cho dù có là con nhà giàu, con nhà nghèo thì hai chữ sinh viên luôn được mọi người hiểu ngầm là đứa nghèo nhất xã hội phải không các bạn? Ngày trước tôi con nhớ bạn cùng trường với tôi còn chế ra hai câu thơ để ca thán mỗi khi tiêu hết tiền trợ cấp ăn học trong tháng của gia đình gửi cho: " Xa quê hương nhớ mẹ hiền, mẹ ơi mẹ nhớ gửi tiền cho con", Ôi thật khốn khó cho những ai đã từng mang cảnh đời sinh viên!

Trở lại với bài báo hôm nay nói về tấm lòng bao dung, quảng đại của Chú Minh mà tôi đã biết thông tin về Chú từ nhiều năm về trước, Chú đã thể hiện lối sống đẹp, đúng với triết lý của nhân loại "Sống là phải biết cho đi để mưu cầu hạnh phúc, vốn là cái mà toàn thể nhân loại vẫn cứ đang mải đi tìm", cho dù chỉ là hành động đơn giản đấy thôi nhưng có mấy ai làm được như Chú Minh, thôi thì chúng ta cùng nhau chúc Chú mau mạnh khỏe, và Chú hãy tin là đang có hàng trăm, hàng ngàn ân nhân đang nghĩ về Chú, Chú sẽ không cô đơn đâu nhé!

Lời kết, hỡi các bạn sinh viên nghèo khó, từ trước tới nay chúng ta đang phải gánh chịu một món nợ Ân Nghĩa trên vai mà gần như chưa có cơ hội để trả, vậy ngay lúc này đây chúng ta hãy hành động và hãy chung tay chia sẻ, động viên, chăm sóc Chú Minh bằng nhiều cách này, cách khác, thậm chí đó chỉ là một lời thăm hỏi nếu có thể, để chúc cho chú Minh mau bình phục. Mong rằng trong xã hội hiện đại ngày nay sẽ có thêm một Chú minh, hay nhiều Chú Minh khác để giúp đỡ cộng đồng trong lúc khó khăn./.   

 

Trân trọng,

Duc Nguyen

Thông tin về sách

Hình ảnh

7c6141ea9ba769f930b6

 

ac91ab26716b8335da7a

Fanpage Facebook

 

Video

hinh1

 

hinh2

 

hinh3

 

hinh4

logo

Các bài viết mới nhất

Bản đồ